Kết quả tìm kiếm cho "nấu bún mọc chân giò"
Kết quả 1 - 12 trong khoảng 48
Về đầu nguồn biên giới, men theo mấy nhánh kênh quê, tôi được gặp lại sắc vàng của bông điên điển. Loài hoa dân dã ấy tuy mỗi năm chỉ xuất hiện một lần, nhưng đã trở thành một phần trong ký ức của những ai lớn lên từ vùng lũ.
Rạch Giá (tỉnh An Giang) không chỉ là phố biển mộng mơ, mà còn là “thiên đường” của những món bún. Mỗi quán, mỗi tô bún là một lát cắt của văn hóa ẩm thực miền Tây. Một lần ghé thăm, bạn sẽ hiểu vì sao bún nơi đây lại gây thương nhớ đến vậy!
Tôi gọi dì bởi dì cũng trạc tuổi mẹ tôi. Qua hai lần gặp - một lần ở bệnh viện khi dì chăm chồng bệnh, một lần tại căn nhà ở phường Rạch Giá, bằng giọng miền Tây chân chất, mộc mạc, dì kể chuyện có đầu có đuôi, có tình tiết đủ để tôi hiểu về cuộc đời một người đàn bà Nam bộ mang cái tên giản dị: Hai Hoa.
Vồ Đầu trên núi Cấm (TX. Tịnh Biên) là điểm du lịch tâm linh khá hấp dẫn. Khi đặt chân đến đây, lữ khách được hòa mình vào thiên nhiên trong lành, khám phá những câu chuyện bí ẩn của núi rừng Thiên Cấm Sơn.
Tháng 5 âm lịch, mưa đã dày hơn, vùng núi với địa hình phát triển được nhiều loại cây đặc hữu, trong đó có măng tre. Mỗi năm chỉ có 1 mùa, nhưng nhờ sản lượng nhiều, phục vụ đa dạng nhu cầu nên các loại măng đem lại nguồn thu nhập đáng kể cho cư dân.
Mờ sáng, chợ Trà Mơn (xã Mỹ Hòa Hưng, TP. Long Xuyên) đã nhộn nhịp cảnh mua bán. Tuy là chợ xã, nhưng hàng hóa, nhu yếu phẩm ở đây vẫn đủ đầy phục vụ bà con, không thua chợ thị thành.
Nếu có dịp về mấy nẻo đường quê miền Tây bằng xe hơi, người ngồi trên xe sẽ rất “bứt rứt”, bởi phải vượt qua đủ mọi chướng ngại trên đường. Mà chướng ngại phổ biến nhất là “chợ di động”, có khi cồng kềnh, cao gấp đôi chiếc xe 5 chỗ. Trên mỗi “chợ” ấy, dường như chất đầy phận đời mưu sinh của cả hộ gia đình…
Chỉ trong 9 tháng, giá trị nhập khẩu gạo đã lên tới 1 tỷ USD. Đây cũng là lần đầu tiên trong lịch sử kim ngạch nhập khẩu gạo của Việt Nam chạm mốc tỷ USD.
Ông theo về quê vợ và làm việc trên thị xã, cuối tuần mới về với vợ con. Ông không có tuổi thơ nơi đang ở và cũng ít gắn bó chốn này. Đến các đám hiếu hỷ trong xóm, ông cũng để vợ thăm viếng người ta. Dần dà ông trở nên xa với cả những người ở gần.
Rõ là tay lái xe đang giở trò sàm sỡ. Dưới mấy gốc sanh già đang đổ bóng râm, tay lái xe một tay giữ chặt ghi đông xe đạp của cô gái, một tay quờ nhanh lên ngực cô. Có lên cơn thì bước về thành phố, ở đây không có đất cho mày giở trò mèo mả gà đồng.
Những ngày này, tiết trời như chảo lửa. Nắng cứ chang chang trải xuống mặt đường, hắt lên sáng loáng mặt ao, hầm hập phả xuống một dải đồng làng. Tôi đã che chắn thật kĩ trước khi lao xe ra đường nhưng cảm giác rát bỏng dưới chân, chói gắt trước mặt khiến tôi ngột ngạt, tưởng như không thở nổi. Ấy vậy mà dưới cái nắng oi ả ấy, những người nông dân quê tôi vẫn nhẫn nại, kiên trì trầm mình dưới nắng, lao động hăng say. Bóng lưng cặm cụi gieo từng luống mạ như đang chống đỡ cả giông bão đời con.
Về vùng biên giới Nhơn Hưng (TX. Tịnh Biên, tỉnh An Giang), người dân địa phương không còn xa lạ với cái tên Sáu Nhẫn. Bởi ông là “địa chỉ” tin cậy cho những hoàn cảnh khó khăn khi cần giúp đỡ. Với chính quyền địa phương và lực lượng chức năng, Sáu Nhẫn cũng là cá nhân tích cực, góp phần gìn giữ bình yên vùng biên giới.